Hôm nay… tôi lại mắc sai lầm với vợ.
23h, phố núi vắng vẻ. Tôi lái xe trên con đường sỏi đá, tự hứa không lặp lại những lỗi lầm, nhưng không thể vượt qua những đam mê tội lỗi. Lòng tôi rối bời. Chiều nay, Linh gọi muốn xem bản thảo mới. Dù đã quyết tâm từ chối nếu cô ấy muốn gặp, nhưng khi nghe giọng nói của Linh, tôi lại dễ dàng đồng ý. Tôi làm nghề viết nhưng không có chỗ đứng vững chắc, chỉ cộng tác với vài tờ báo để kiếm sống. Cuộc sống của tôi luôn trong cảnh túng thiếu.
Tôi nợ tiền cơm bụi không có khả năng trả, nhưng cô hàng cơm luôn giúp đỡ tôi. Cô nhỏ nhắn, dễ nhìn và có nhiều người theo đuổi, nhưng khi biết cô bị bệnh tim, họ đều rời xa. Khi tôi cầu hôn cô, cô rất xúc động nhưng cho biết bác sĩ khuyên không nên lấy chồng vì ảnh hưởng sức khỏe. Dù vậy, tôi vẫn muốn kết hôn với cô. Mọi người cho rằng tôi hành động ngốc nghếch, nhưng tôi quyết tâm. Thế nhưng, số phận lại trớ trêu khi Linh, một phóng viên của tờ báo tôi cộng tác, xuất hiện.
Dù mới gặp lần đầu, chúng tôi cảm thấy như đã có mối liên kết sâu sắc. Linh đã khóc khi biết tôi sắp kết hôn với người khác, nhưng tôi không thể bỏ cô ấy vì tình trạng bệnh tim của cô. Linh không tin nên tôi dẫn cô đến quán cơm của vợ sắp cưới. Cô chủ quán ngỡ ngàng khi biết tôi đã có hôn thê. Sau đám cưới, vợ tôi dường như hài lòng với cuộc sống gia đình và chăm sóc tôi nhiều hơn. Tuy nhiên, mỗi khi tôi vui mừng về bản thảo mới, cô chỉ lặng lẽ nhận và đi xuống bếp, khiến tôi buồn vì biết cô không hiểu văn chương của tôi. Còn với Linh, mọi chuyện lại khác.
Cô đón nhận tác phẩm của tôi với sự hứng khởi và dành lời khen, khiến tôi cảm thấy hạnh phúc. Không kìm được, tôi đã hẹn gặp Linh ở một quán cà phê yên tĩnh, cách xa nơi ở. Khi ra về lần trước, tôi đã cài lại cúc áo cho Linh, còn cô ấy lau vết son trên cổ áo tôi. Về nhà, tôi vẫn lo lắng. Vợ tôi ngồi đợi ngoài hiên, khi thấy tôi về thì tỉnh giấc và nhận ra mùi lạ trên quần áo. Bị tra vấn, tôi nói dối rằng mình mượn dầu gió của bạn vì đau đầu. Vợ tôi lo lắng, dìu tôi vào giường và rửa mặt cho tôi, nước mắt rơi khiến tôi cảm thấy xấu hổ.
Sau khi không gặp Linh, cô ấy đã bày tỏ mong muốn có con dù tôi ngăn cản vì lo cho sức khỏe. Ngày cô sinh, tôi lo lắng mất cả vợ lẫn con, nhưng may mắn mẹ con cô an toàn. Tôi dành 6 tháng chăm sóc họ, và khi Linh bình phục, tôi lại đắm mình vào viết lách. Sau khi hoàn thành bản thảo, tôi tìm Linh, chúng tôi gặp lại, tái diễn mối quan hệ mù quáng, hối hận và dối lừa. Tôi không muốn Linh lấy chồng hay có ai khác ngoài tôi. Dù biết mình ích kỷ, Linh vẫn chấp nhận làm người tình của tôi. Hôm nay, tôi lại có lỗi với vợ, cố gắng xóa đi mùi hương của Linh nhưng vẫn cảm thấy ám ảnh.
Một niềm đam mê lại trỗi dậy mãnh liệt, nhưng tôi phải trở về với gia đình đang chờ. Tôi nghĩ ra vô số lý do biện minh cho hành động tối nay. Vẫn là cảnh say xỉn, xoa dầu và vẻ lo âu. Nằm trên giường, tôi tự hào về khả năng nói dối của mình. Tại sao vợ tôi lại ngốc nghếch đến vậy, luôn tin tôi mà không nghi ngờ? Nhưng tiếng khóc của con và nước mắt nóng hổi của vợ làm tôi xót xa. Giá như cô ấy mắng tôi một lần.




Source: https://afamily.vn/hom-nay-toi-lai-lam-chuyen-co-loi-voi-vo-2011082003311392.chn